Chỉ cần một quyển sách đúng lúc – hành trình làm cha mẹ đã bắt đầu khác đi

Hành trình làm cha mẹ của tôi bắt đầu lại – từ một cuốn sách nhỏ

Tôi từng nghĩ mình “ổn” trong vai trò làm mẹ.
Dù đôi khi cáu gắt, đôi khi mắng con hơi quá – nhưng tôi vẫn lo cho con đủ ăn, đủ học, đủ yêu thương.
Cho đến một ngày…

Con trai tôi – 5 tuổi – khi bị mắng vì làm vỡ ly thủy tinh, đã đứng lặng một lúc rồi nói nhỏ:

“Mẹ giống bà ngoại rồi…”

Tôi chết lặng.
Vì câu đó – là điều tôi từng nghĩ suốt thời thơ ấu.
Tôi từng hứa sẽ không lặp lại.
Và giờ – tôi đang lặp lại.

Tối hôm đó, tôi không ngủ được.
Không phải vì ly thủy tinh vỡ.
Mà vì tôi nhận ra, bên trong mình vẫn còn nguyên nỗi tổn thương chưa được gọi tên.
Tôi vẫn phản ứng như cái cách mẹ từng làm với tôi – chỉ khác giọng nói. Đọc tiếp “Chỉ cần một quyển sách đúng lúc – hành trình làm cha mẹ đã bắt đầu khác đi”

Tôi không “chữa” chồng – tôi học cách ở lại, dịu dàng hơn

Tôi lấy anh khi cả hai còn trẻ.
Không biết nhiều về tổn thương cảm xúc.
Không biết “tuổi thơ” có thể nằm lại trong giọng nói, phản ứng, hay cả những cơn giận không tên.
Chúng tôi yêu nhau bằng trái tim nhiều lỗ hổng – và hy vọng rằng tình yêu sẽ bù đắp tất cả.

Nhưng rồi, chỉ sau vài năm chung sống, tôi nhận ra…
Anh không dễ ôm.
Không dễ nói chuyện.
Và mỗi lần có chuyện, thay vì lắng nghe, anh sẽ lặng im. Hoặc bỏ đi.

Tôi từng trách:

“Anh vô tâm.”
“Anh cứng nhắc, trẻ con.”
“Anh chẳng bao giờ hiểu được tôi.”

Cho đến một ngày, sau một trận cãi nhau lớn, anh thốt lên:

“Tôi không cần ai thương hại!”
Rồi đóng sầm cửa, bỏ lại tôi đứng trơ trọi.

Khoảnh khắc ấy, tôi sững lại. Đọc tiếp “Tôi không “chữa” chồng – tôi học cách ở lại, dịu dàng hơn”

Từ một đứa trẻ đầy oán giận – đến người mẹ biết dừng lại

Tôi từng ghét mẹ.
Không phải vì bà ác.
Mà vì bà quá nghiêm, quá lạnh lùng – và quá giỏi làm tôi thấy mình “không đủ tốt”.

Mỗi lần tôi làm sai, mẹ không đánh – nhưng ánh mắt mẹ còn đau hơn roi.
Mỗi lần tôi điểm thấp, mẹ lặng im – nhưng cái im lặng ấy cứ như giày xéo trái tim.
Có những năm tháng, tôi chỉ ước:

“Ước gì mẹ là người khác.”
“Ước gì mình đừng sinh ra trong nhà này.”

Tôi lớn lên, mang theo trong lòng một cái bóng:
Làm mẹ – là kiểm soát.
Làm mẹ – là đè nén.
Làm mẹ – là thứ khiến mình đau nhất…

Tôi từng thề:

“Sau này, tôi sẽ không như bà.”
“Tôi sẽ không làm con tôi sợ, không khiến nó ghét tôi như tôi đã từng.”

Nhưng rồi… tôi làm mẹ.
Và ngay lần đầu con cãi lời, tôi hét lên câu mà mẹ từng nói với tôi:

“Mẹ thật sự thất vọng về con.”

Tôi đứng sững.
Con tôi khóc.
Và trong ánh mắt ấy – tôi thấy chính mình,
đứa trẻ năm xưa, đầy giận dữ, cô đơn, và… vẫn chưa được chữa lành. Đọc tiếp “Từ một đứa trẻ đầy oán giận – đến người mẹ biết dừng lại”

Hành trình từ đứa trẻ tổn thương thành người mẹ chữa lành

Có những người mẹ không lớn lên từ những cái ôm.
Không có một tuổi thơ trọn vẹn để làm vốn sống cho hành trình làm mẹ.
Không biết cách dịu dàng, vì chính mình từng không được dịu dàng.
Không biết cách ôm con đúng lúc, vì chưa từng được ôm khi cần.

Họ lớn lên như những đứa trẻ tổn thương,
Rồi trở thành người lớn – mà bên trong vẫn có một đứa bé chưa từng được xoa dịu.
Họ làm mẹ – với tất cả yêu thương chân thành –
Nhưng vô thức mang theo giọng nói của mẹ mình, ánh mắt của cha mình, nỗi đau của một thời chưa được chữa lành.

Và rồi, có một ngày… Đọc tiếp “Hành trình từ đứa trẻ tổn thương thành người mẹ chữa lành”

Những người mẹ tỉnh thức – cộng đồng đang hình thành

Những người mẹ tỉnh thức – cộng đồng đang hình thành

Sáng nay, trong một nhóm nhỏ trên mạng, có một người mẹ lặng lẽ để lại dòng bình luận:

“Đọc đến thư số 7, mình bật khóc. Hóa ra mình không đơn độc…”

Chỉ vài phút sau, hàng chục người khác vào thả tim, để lại những lời dịu dàng:

“Mình cũng vậy.”
“Y chang mình luôn.”
“Cảm ơn bạn đã nói hộ lòng mình.”

Không ồn ào. Không giáo điều. Không ai cố dạy ai điều gì.
Chỉ là những người mẹ – từng trải qua tổn thương – đang cùng học lại cách yêu thương con bằng sự hiện diện, bằng lắng nghe, bằng tỉnh thức.

Họ từng giận.
Từng mắng con vì mệt.
Từng gồng lên làm mẹ cho “đúng chuẩn”.
Từng sống với mặc cảm, tội lỗi, và câu hỏi: “Liệu mình có đang làm hỏng con không?” Đọc tiếp “Những người mẹ tỉnh thức – cộng đồng đang hình thành”

Làm thế nào để con cảm thấy được yêu thương vô điều kiện

Khi con nghĩ rằng: “Con chỉ được yêu khi con ngoan, giỏi, đúng ý…”

Con làm đúng → được khen.
Con đạt điểm cao → được thưởng.
Con lễ phép, biết điều → được ôm, được cười cùng.
Nhưng khi con nói sai, làm sai, cư xử “không đúng gu” người lớn…
→ ánh mắt thay đổi, giọng nói thay đổi, khoảng cách được dựng lên.

Không ai nói ra:

“Mẹ chỉ yêu con khi con ngoan.”
“Bố chỉ tự hào khi con thành công.”
Nhưng… cảm giác ấy – con cảm được.

Từng chút, từng ngày, từng tình huống nhỏ:

  • Khi con bị lờ đi sau một lần cư xử “kém”

  • Khi cha mẹ nói:

    “Con làm mẹ thất vọng quá.”
    “Mẹ không muốn nhìn con lúc này.”

  • Khi con nghe:

    “Được mấy điểm mà đòi quà?”
    “Cư xử thế ai mà thương nổi?”

Tình yêu – từ đó – trở thành thứ “có điều kiện.” Đọc tiếp “Làm thế nào để con cảm thấy được yêu thương vô điều kiện”

Nuôi dạy con không phải là ‘cải tạo’ con thành người lớn thu nhỏ

Khi cha mẹ kỳ vọng con phải hiểu – cư xử – suy nghĩ như người lớn

“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, sao con không nhớ?”
“Con thử đặt mình vào người khác xem cảm giác thế nào?”
“Lớn rồi mà còn cư xử như trẻ con!”
“Con không được phép làm như thế!”

Những câu nói ấy – không phải vì cha mẹ không thương.
Mà vì cha mẹ đang mong con “hiểu chuyện hơn,” “chín chắn hơn,” “biết điều hơn”… sớm.

Cha mẹ tin rằng:

“Càng dạy kỹ – con càng khôn.”
“Càng nghiêm khắc – con càng biết nghĩ.”
“Càng kỳ vọng – con càng nỗ lực vươn lên.”

Nhưng trong vô thức, rất nhiều người đang đối xử với con như… một người lớn thu nhỏ.

Con bị kỳ vọng phải biết:

  • Tự điều tiết cảm xúc

  • Biết quan tâm người khác

  • Biết đúng – biết sai rõ ràng

  • Suy nghĩ logic, cư xử điềm đạm

  • Luôn làm đúng – và không “nhõng nhẽo”

Đọc tiếp “Nuôi dạy con không phải là ‘cải tạo’ con thành người lớn thu nhỏ”

Tại sao con im lặng – không chịu nói chuyện với mình?

Khi cha mẹ nhận ra con dần im lặng – nhưng không hiểu vì sao

Ngày còn nhỏ, con hay líu lo cả ngày.
Về nhà là kể: “Hôm nay con được cô khen!”
Hay: “Bạn Minh không chơi với con nữa rồi!”
Những câu chuyện vặt vãnh – nhưng ấm lòng.

Rồi một ngày,
cha mẹ hỏi: “Hôm nay đi học vui không?”
Con chỉ đáp: “Bình thường.”
Hỏi thêm: “Có chuyện gì không?”
Con lắc đầu, gọn lỏn: “Không có gì.”

Con không còn kể.
Không còn mở lòng.
Không còn líu lo như trước.

Và trong lòng cha mẹ dấy lên một câu hỏi – vừa lo, vừa buồn:

“Tại sao con không chịu nói chuyện với mình nữa?”

Đọc tiếp “Tại sao con im lặng – không chịu nói chuyện với mình?”

Khi con phạm lỗi – hãy chọn chữa lành, không trừng phạt

Khi con phạm lỗi – phản xạ đầu tiên thường là trừng phạt

Con đánh em → bị la mắng.
Con nói dối → bị cấm chơi, tịch thu đồ.
Con làm vỡ đồ vật → bị phạt đứng úp mặt vào tường.
Con nổi cáu, không nghe lời → bị bố mẹ quát, dùng lời cay nghiệt:

“Mày hư quá rồi!”
“Con hư thì đi ra ngoài luôn đi!”
“Cứ như thế này thì ai còn thương con nữa!”

Những hình phạt ấy – đôi khi rất nặng, đôi khi chỉ là lời nói –
nhưng lặp đi lặp lại mỗi khi con phạm lỗi,
trở thành một phản xạ quen thuộc của người lớn.

Ta nghĩ rằng:

  • Phạt là để con nhớ

  • Con phải thấy đau – thì mới chừa

  • Nếu không xử lý mạnh – con sẽ “nhờn”

Nhưng điều con cảm nhận được – không giống như điều ta nghĩ.

Thay vì nhận ra lỗi sai,
con thu mình lại trong nỗi sợ.
Thay vì biết cách làm lại,
con ghét bản thân vì đã “làm bố mẹ thất vọng.”
Thay vì thấy cơ hội sửa sai,
con chỉ thấy một bức tường ngăn giữa mình và người lớn. Đọc tiếp “Khi con phạm lỗi – hãy chọn chữa lành, không trừng phạt”

Dạy con không phải là sửa lỗi – mà là nuôi dưỡng sự tin tưởng

Khi cha mẹ nghĩ “dạy con” là phát hiện lỗi – và sửa cho đúng

Con làm đổ nước → mẹ nhắc: “Phải cẩn thận chứ!”
Con mặc áo trái → bố chỉnh: “Làm gì mà không nhìn kỹ vào?”
Con viết chưa đúng nét → mẹ nói ngay: “Sửa lại đi, sai rồi kìa!”

Rất nhiều cha mẹ nghĩ rằng:

“Dạy con là phải uốn nắn ngay khi con sai.”
“Không nhắc, không chỉnh thì con sẽ hư.”
“Thấy sai mà không sửa ngay là bỏ mặc.”

Tâm thế ấy xuất phát từ tình yêu và kỳ vọng chân thành,
muốn con giỏi, con đúng, con tốt lên từng ngày.
Nhưng cách thể hiện – nếu là một chuỗi sửa sai liên tục,
sẽ khiến con lớn lên trong một cảm giác:

“Mình luôn chưa đủ tốt.”

Đọc tiếp “Dạy con không phải là sửa lỗi – mà là nuôi dưỡng sự tin tưởng”